Chưa lúc nào Du thấy mình thanh thản như lúc này.
Chỉ đơn giản là không yêu nữa.
Không trăn trở.
Không đè nặng tâm tư.
Dừng lại để bắt đầu.
Chí ít là để bắt đầu một tình yêu mới - yêu thương chính bản thân mình. Nếu có duyên, Du tin là sẽ gặp lại.
Ảnh minh họa: homigl14
1.
Hà Nội.
Chiều mưa .
Du ngồi vắt vẻo trên lan can. Tai đeo headphone. Cô vừa send cho Huy một tin nhắn: “Den Du di, lang thang chut nhe.”
5,10,15 phút sau, Huy reply lại cho cô một tin nhắn ngắn gọn: “Xin loi Du, Huy dang ban. Mai Du nhe, nho Du nhieu.”
Chẳng cần suy nghĩ gì nhiều, Du trả lời cậu bằng một tốc độ nhanh không kém việc chạy từ cầu thang tầng hai xuống tầng một: ”Khoi, Du di mot minh. Khong can Huy dau. ”Không một dòng hồi âm lại. Du chẳng biết mình có giận dỗi hay không nữa, chỉ biết cô thấy mình không vui. Cô chạy vào nhà, tay nhón lấy chiếc áo treo trên mắc. Thong thả, Du thả bộ xuống phố. Mưa lất phất. Những giọt nước li ti bám trên tóc, trên áo. Cô mặc kệ.
2.
Nếu ai đó nói Du xinh thì chắc hẳn điều này là chưa thật đúng nhưng ở Du toát lên một vẻ khá cuốn hút, một nét rất tự nhiên không cầu kì, không tô vẽ như chính con người cô vậy. Du không phải một cô gái trông hiền lành thuỳ mị nhưng nếu ai đó nói ở cô không có nét nữ tính thì không đúng. Nhìn nghiêng nghiêng, nói một cách chính xác, mặt cô có những nét cong rất hoàn hảo. Chiếc mũi hơi hếch lên nhỏ nhắn đáng yêu, nụ cười nở trên một gương mặt đã từng khiến không ít kẻ si tình suýt đâm sầm vào cột điện. Du là vậy, một cô gái như thế, hơi bụi buị nhưng cũng rất nồng nàn.
3.
Ông trời sinh ra đã vậy, vốn vậy và sẽ là vậy. Trai tài gái sắc là điều đương nhiên chẳng gì bàn cãi cả. Và cái chuyện Du và Huy là một cặp nổi như cồn ở cái khoa này ai mà chả biết. Chung trường, chung lớp, chung sở thích và vô tình gặp nhau, để lại ấn tượng ngay từ lần đầu.
Này nhé, chàng đẹp trai, galan và có nhiều tài lẻ, nàng là hoa khôi, học hành cưc đỉnh, hát cực hay, và có điều duy nhất, là mê chụp ảnh và nghề giáo chứ không phải là học kinh tế. Nàng chết mê cái môn nghệ thuật này từ lâu lắm rồi. Nàng hay đi lang thang. Một buổi chiều nắng tắt, ngồi trong vườn hoa, nhìn lũ chim bồ câu vừa xà xuống chuẩn bị mổ những mẩu vụn bánh mì, Du bắt gặp nó, sẵn có máy ảnh trong tay, cô định sẽ nằm rạp xuống và chộp lấy ngay thời khắc này. Một thằng nhóc đi qua, phá hỏng khung cảnh nên thơ ấy. Huy chứ ai? Gặp nhau thế đấy, đủ để hình thành nên một mối quan hệ.
4.
Học hết năm đầu, Du nhất định thi lại, bởi cô đã thích gì là phải làm bằng được. Cô đã một lần khuất phục trước ánh mắt nghiêm nghị của bố nhưng từ khi bố mải mê ham chơi với cô bồ trẻ, mẹ an phận với công việc nội trợ ở nhà, cô thấy ngao ngán, cô xù lông như con nhím để chống lại bố, cô muốn từ bỏ những gì mình đang có và đi theo tiếng gọi của con tim. Làm những gì cô thực sự thích. Bỏ học thi sư phạm,điều đó cũng khiến bố cô tức lắm rồi vì xưa nay ông vốn gia trưởng, muốn con cái phải tuân theo sự sắp đặt của mình.
Vậy là Du trở thành một cô giáo tương lai. Ở môi trường ấy, cô thấy mình thực sự là mình, không xô bồ, không tính toán, chỉ có lòng say mê nhiệt huyết, nhiệt huyết như với công việc chụp ảnh vậy.
Ảnh minh họa: pur
5.
Khi du chuyển trường, khoảng cách giữa cô và Huy có vẻ như xa dần. Không còn những lần Huy nghe cô tâm sự, Huy ngồi nghe cô nói, Huy nhạy cảm trước nỗi buồn của cô, Huy và cô thức gần trọn đêm để bàn về một bức ảnh hay chỉ vì hai đứa vừa gặp nhau lúc chiều nhưng giờ thấy nhớ không ngủ được.Sự im lặng và thờ ơ hững hờ nơi Huy khiến cô thấy mệt mỏi, có những lúc cô thấy mình cô đơn, khi cô gặp một chuyện muốn chia sẻ, Huy im lặng. Có vẻ như với cô Huy không còn như trước, cô thay đổi hay Huy thay đổi?Cô không biết. Chẳng lẽ tình yêu đến và rời xa cô nhanh vậy sao?
6.
Một người bạn mới. Quen nhau trên một diễn đàn về những bức ảnh. Một người không biết chụp ảnh nhưng có những nhận xét khá tinh tế về những bức ảnh Du chụp và cả chủ nhân của nó. Những lần online muộn và những dòng status khiến người bạn ấy tò mò về Du. Họ chia sẻ, họ tâm sự, ban đầu chỉ là những chuyện xoay quanh những bức ảnh, sau đó là cả những chuyện riêng tư. Người bạn cho Du nhũng lời khuyên. Khi mất đần niềm tin nơi Huy, cô tìm được một nơi chia sẻ. Cô cho hết những muộn phiền về gia đình, về cuộc sống và cả Huy nữa vào một ngăn nhỏ và delete. Học cách yêu bản thân mình như Minh, cô thấy nhẹ nhàng.
7.
Du bắt gặp Huy trên phố, đang khoác tay một cô gái khác mà không phải là Du. Huy có người khác. Điều này khiến Du đau. Huy xin lỗi, Huy bảo đó chỉ là cơn say nắng mà thôi nhưng với Du, dù chỉ một lần cũng là phản bội, bởi kí ức cha mẹ vẫn còn im đậm trong Du, Huy là người hiểu điều đó hơn ai hết và Huy đã khiến cô thất vọng.
8.
Minh nhìn thấy cô khi anh đang trên đường đi dạo, hình như cô bé đang khóc, và anh đoán được một phần nào nguyên nhân. Một cô bé nhỏ nhắn với nhiều tâm sự, thời gian qua cô đã chịu khó mở lòng với anh. Anh không muốn bắt gặp cái điệu bộ cô đơn buồn bã ấy chút nào. Thực ra ở đây có trò láu cá. Khi đến nhà thằng chiến hữu thân thiết, anh rất hiếu kì hình ảnh cô gái ngồi trên lan can nghe nhạc, trông vẻ vô tư yêu đời đáng yêu vô cùng. Thời gian gần đây vẫn thấy cô nhưng không còn vẻ mặt ấy nữa. Một cuộc thoả thuận nhường lại account game cho thằng bạn. Minh biết qua về cô, về sở thích và nick chat, gần như mọi chuyện mà một người hang xóm biết. Minh muốn bao bọc cô, bao bọc con người ấy.
9.
Lạnh. Cái lạnh yếu ớt đủ để người ta cảm thấy dễ chịu, không quá nóng và cũng không quá lạnh để xuýt xoa, hít hà đôi bàn tay lạnh cóng. Cuối tháng 3 rồi, hoa lộc vừng tàn và mùa mới thì chưa kịp nở. Minh đi bên Du. Gió nhẹ, những lọn tóc của Du mơn man khẽ quật vào mặt anh ran rát, anh thấy cả một cái gì đó ướt ướt, nóng hổi.
- Du, đừng khóc.
- Du có khóc đâu, bụi bay vào mắt thôi mà.
- Vậy ư? Nếu vậy Minh cho mượn vai để tránh bụi nhé. Một lần thôi đấy, không có lần hai đâu.
Cứ thế, Du gục đầu vào vai Minh. Đâu đó người qua đường bàn tán chỉ chỏ, cậu mặc kệ, một cánh tay vừa định đưa lên và khẽ khàng rụt lại. Cậu để yên cho bạn mình khóc.
- Về, Du nhé ,mưa rồi.
- Minh về trước, Du muốn dầm mưa, lâu rồi không đi mưa.
- Vậy mình sẽ đi cùng.
Bóng hai đứa lững thững đi trong làn mưa. Đâu đó căn nhà bên đường phát ra những âm điệu quen thuộc của Kiss the rain, của Stepping on the rainy street…..và đâu đó, có tiếng cười.
Ảnh minh họa: vi.sualize.
10.
Sáng. Trời mát mẻ. Không khí lạnh yếu dần. Công viên. Dậy sớm đi dạo là thói quen của Minh.
- Muốn thi xem ai về trước không?
- Ơ kìa, sao Du ở đây? Tưởng giờ này vẫn ở trên giường chứ?
- Thay đổi chút, có sao đâu?
- Kiểu như tự dưng không yêu Huy nữa hả? Đá Huy hả?
- Uhm, chỉ đơn giản là không yêu nữa, kết thúc để bắt đầu Minh ạ. Du tin, nếu có duyên sẽ gặp lại, bây giờ Du không muốn níu kéo. Thực ra, Du vẫn yêu Huy lắm chứ, nhưng Huy sinh ra không thuộc về Du nên không giữ nữa. Loa kèn kìa, Minh tặng loa kèn cho Du nhé, mình thích loài hoa này. Tháng tư - sinh nhật Du - hoa loa kèn.
- Có ai như Du không? Hum. Bắt người khác tặng hoa cho mình. Nhưng thôi được, Minh sẽ tặng, nếu Du thắng.
- Ok.
- 1,2,3, chạy.
Nụ cười Du trong veo khiến Minh thấy ấm lòng, dù trước mắt có nhiều khó khăn nhưng anh tin cô gái này sẽ vượt qua, bởi anh thấy sự kiên cường trong ánh mắt cô. Một ngày mới với nắng vàng nhẹ và gió hiu hiu. Phải rồi, qua cơn mưa, trời lại sáng.