Mình chia tay rồi phải không anh? Anh bước ra khỏi cuộc đời em nhẹ nhàng như khi anh đến, không có quá nhiều nước mắt như em nghĩ, không dằn vặt hỏi tại sao, không níu kéo, cầu xin. Mình chia tay trong sự nuối tiếc...
Vẫn biết anh và em còn yêu nhau nhiều lắm, vẫn biết giữa chúng ta không chỉ có tình yêu mà đó còn là vì cái "nghĩa" mà chúng ta đã có trong suốt 5 năm.
5 năm, tình yêu mình có đã trải qua bao buồn vui, bao kỷ niệm, bao ngọt ngào, nhưng cũng không yên ả để có thể vượt qua mà sống trọn đời với nhau. Rốt cuộc em vẫn rời bỏ anh, em không đủ can đảm để chịu khổ, chịu cực cùng anh, em không chạy theo những cám dỗ mới nhưng suốt thời gian qua em cũng đã cố gắng để níu kéo một cái gì đó giữa chúng ta, em đã cố gắng gạt bỏ tất cả vì anh, vì em và vì gia đình chúng ta. Nhưng rốt cuộc trái tim em không thể làm được điều em mong muốn. Ngày em chấp nhận đánh đổi cuộc sống tình yêu 5 năm để đến với "tình yêu" mới, em cũng xót xa và đau đớn lắm. Đừng nghĩ em nhẫn tâm, đừng nghĩ em xấu xa tham của, đừng nghĩ em bạc bẽo, bởi tận trái tim em vẫn còn yêu anh lắm. Chỉ là... em không thể tiếp tục yêu anh như trước mà thôi.
Giờ mình ngồi lại đây với nhau, ngắm khuôn mặt anh trong yên lặng, câm nín nghe hơi thở mệt mỏi của anh, cố giấu giọt nước mắt khi nghe anh kể về chuyện chúng mình trong chút nuối tiếc mà anh không muốn có. Giờ anh và em vẫn có thể là bạn, anh vẫn ân cần quan tâm em, vẫn cho em những lời khuyên nhẹ nhàng, vẫn động viên em để em có thể vững tin với những gì em đã làm. Không hờn giận, không trách móc, không nguyền rủa... anh chỉ lặng lẽ hơn, chỉ cố gắng vớt vát những kỷ niệm về nhau để vẫn nhìn em yêu thương như thủa nào.
Khi bên em lúc này đã có một người đàn ông khác thay thế anh, người ấy có thể là chỗ dựa vững chắc cho em trong cuộc sống sau này, người ấy có thể có yêu em, có thể lo cho em được một chút vật chất, có thể quan tâm và thương yêu em. Nhưng sâu tận đáy lòng em vẫn mong người ấy là anh để em chọn lựa như lần đầu tiên mình đến với nhau và nói sẽ là của nhau như 5 năm về trước.
Em gạt nước mắt, bỏ ngoài tai cả những lời than phiền của bố mẹ, cố không nhìn thấy anh để gượng gạo bước trên con đường lắm chông gai mà em đã chọn để đi. Anh rồi cũng sẽ tìm được cho mình một người con gái yêu anh nhiều hơn, biết quan tâm chăm sóc anh nhiều hơn em. Vẫn biết em là người con gái đầu tiên anh yêu, anh vẫn luôn trân trọng em và vẫn luôn coi em là người anh yêu thương nhất. Vẫn biết tình cảm là khó lòng đổi thay, nhưng... mọi chuyện như định mệnh sắp xếp cho chúng mình phải xa nhau. Thôi hãy coi đó là duyên số mình chưa tới phải không anh.
Bố mẹ, bạn bè đều sốc khi biết anh và em chia tay, thực sự là không ai tin được rằng em có đủ tự tin sống mà không có anh, đủ can đảm rời bỏ một người đàn ông tuyệt vời như thế để đến với một người em mà bản thân em còn không biết người đó như thế nào. Nhưng có lẽ chính vì anh quá tuyệt vời, anh quá tốt, quá yêu em mà em mới trở nên... hư hỏng như thế. Người ta vẫn bảo cái gì tốt quá cũng không hẳn là tốt mà phải không anh?
Tạm biệt anh yêu của em. Em đã muốn viết những dòng yêu thương dành cho anh một lần cuối, nhưng chưa bao giờ em viết nổi. Vì nó đã gắn chặt trong trái tim em và em không thể nói ra. Em sẽ vẫn giữ tình yêu với anh ở chỗ thiêng liêng và quý trọng nhất vì anh đã từng là những gì em có. Anh hãy sống thật tốt, hãy sống cho gia đình anh, cho bản thân anh như anh đã từng nói anh nhé. Anh hãy sống hạnh phúc, hãy luôn mỉm cười, hãy biết tận hưởng cuộc sống mà không phải lo lắng cho một ai đó như em nghe anh. Em sẽ vẫn dõi theo bước đi của anh và sẽ luôn cầu chúc may mắn, hạnh phúc sẽ đến với anh.