Mở mắt ra em thấy lòng mình trống trải quá! Em đã mất anh thật rồi.Em ngốc nghếch quá hay do em vô tâm. Sao em lại nói ra những lời như thế chứ? Sao em lại đồng ý nói mình chia tay? Em quá mệt mỏi khi phải là người níu giữ anh lại? Níu giữ một tình yêu nay đã không còn nồng nàn như thuở đầu ta yêu nhau? Em không đủ mạnh mẽ để tiếp tục trên con đường này nên em đã chạy trốn.
Khi anh niú giữ em,em lại khóc. Khi em nghe tiếng anh nấc lên trong điện thoại, và em cũng đã nấc lên trong đau đớn để bạn em chứng kiến cảnh em gục khóc nức nở ,để bạn em thấy em là kẻ mềm yếu,vì em đánh mất tình yêu của chính mình.Sẽ không ai hiểu vì sao em khóc cũng như anh không thể hiểu vì sao em đồng ý chia tay.Hãy cứ nghĩ em là kẻ vô tình, hãy xem em là kẻ ngốc khi tự làm tổn thương mình để quên đi nỗi đau.
Mùa đông lãng mạn lắm. Nắng của mùa đông yếu nhưng cũng đủ làm ấm lòng một ai đó.Giờ đây với em, chút nắng yếu ớt của mùa đông cũng tắt mất rồi. Em sẽ quên những hồi ức ấy.Em sẽ chấp nhận lại 1 mình lăng thang trên những con phố cổ,1 mình nguồi trước nhà hát lớn ăn kem,1 mình ngân ngơ với tách cafe đắng......sẽ không có anh.
Ai bảo rằng cây không buồn, không khóc, đá không sầu không nhớ thương ai….Cây không buồn sao lá vàng rơi rụng, đá không sầu sao đá phủ rêu xanh.Em cũng vậy chỉ có điều anh không hiểu.
Xin lỗi anh tất cả đã hết rồi. khi yêu anh em là kẻ mang trong mình 1 trái tim đã vỡ.Khi chia tay anh em lại là kẻ mất luôn 1 niềm tin.Nếu biết trước là đau khổ sao cứ phải đi tiếp.Dừng lại ở đây thôi anh nhé!Đừng níu giữ để tiếp tục làm đau nhau.